Malaysia: Một mình giữa chốn phồn hoa

Tiếp tục của phần trước.

Xem thêm: Malaysia phần 1 – Thủ đô đa sắc màu, đặt nhầm vé máy bay

Malaysia1

Đường phố Kuala Lumpur

Theo kế hoạch, ba ch​úng mình sẽ chơi ở Kuala Lump​ur từ 28/8 đ​ến 31/8. Sáng ngày 1/9, chị Trang và chị Linh sẽ bay sang Đài Loan, còn mình sẽ bay về Tokyo. Nhưng không hổ danh “thiên hạ đệ nhất ngáo”, mình đặt nhầm vé máy bay sang tận… trưa 3/9 😅 

Rốt cuộc, mình đành lang thang ở Kuala Lumpur một mình, 3 ngày 2 đêm (=.=”) 

8h sáng 1/9, chúng mình check out khỏi khách sạn nằm ở phố ẩm thực. Chị Trang và chị Linh ra sân bay sang Đài Bắc. Mình kéo vali sang một khách sạn khác, cách đó khoảng 10 phút đi bộ. Từ Bali sang Kuala Lumpur, tất cả các khách sạn đều do chị Trang đảm nhiệm đặt. Vậy nên, sau khi nhận ra mình đặt nhầm vé máy bay, dư ra thêm 2 đêm ở lại Malaysia, mình đã tự đặt vội một khách sạn, cách khách sạn 3 đứa ở hôm trước hơn nửa cây số.

1. Khách sạn

Khách sạn mới mình đặt nằm ngay trên đường Jalan Bukit Bintang.

Mình quyết định khách sạn này chỉ trong 5 phút, vì cái giá của nó siêu hợp lý: 900 nghìn VND cho 2 đêm, phòng double dành cho 2 người. Dù khách sạn trông có vẻ không được mới lắm, nhưng đổi lại, vị trí của nó lại rất trung tâm: gần tháp đôi Petronas, cách bảo tàng, chợ, trung tâm thương mại,… chưa đầy 500m. Với địa điểm này, mình hoàn toàn tự tin rằng, 2 ngày sắp tới, mình sẽ chẳng phải sợ hãi gì khi thăm thú thành phố này một mình cả. Nếu không rảo bước được xa, mình cứ lượn lờ, len lỏi hết các ngóc ngách xung quanh đây là ổn rồi.

Nhân viên lễ tân khách sạn vô cùng niềm nở, chọn cho mình một phòng ở tầng 4, ngay sát cầu thang máy và cầu thang bộ. 

Nhìn từ ngoài, khách sạn cũng khá khang trang, nhưng vào trong phòng mới thấy, đồ đạc nội thất rất cũ rồi. Hơn thế lại chẳng có cửa sổ. Điều đầu tiên cảm thấy khi vừa vào phòng là… siêu bức bí! Nói như nhà tù, thì cũng hơi quá. Cơ mà, có cửa sổ và ánh sáng mặt trời, thì vẫn tạo cảm giác thoải mái hơn!

Thôi thì, cũng đúng với cái giá của nó!

“Có một mình, cần gì phải cao sang đâu!”– Mình nghĩ bụng.

Malaysiahotel2

900 nghìn VND cho 2 đêm ở một khách sạn bình dân giữa trung tâm Kuala Lumpur

2. Lang thang ở Kuala Lumpur

Do không hợp với đồ bản địa Malay, nên mấy hôm ở đây, mình chỉ chọn ăn quán Thái, quán Trung và quán Việt.

Buổi tối hôm đó, sau khi một mình “lượn lờ” trung tâm mua sắm Pavilion – địa điểm “shopping” cho con nhà giàu ở Kuala Lumpur (nhưng mình chỉ “window shopping” nha 😂), mình ngang vào một quán Việt Nam, gọi một tô bún trộn thịt nướng Nam bộ. Cũng phải gọi là “ngon nhức nách”!

buntron-ề tồ

Sau khi no căng bụng, mình hòa vào đám đông, len lỏi giữa phố phường Kuala Lumpur khi đã lên đèn.

KualaLumpur-ề tồ

Khung cảnh đường phố Kuala Lumpur nhộn nhịp tối thứ 6, ngày 1/9/2019.

KualaLumpur2-ề tồ
KualaLumpur1-ề tồ
KualaLumpur3-ề tồ
KualaLumpur5-ề tồ

3. Tâm sự với... “crush”

Khi chân đã mỏi nhừ, mình trở về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi. Đồng hồ chỉ cũng gần 12 giờ rồi, nhưng chẳng thể ngủ được. Thế là lại, “rảnh rỗi sinh nông nỗi”, gọi điện thoại tâm sự với… “crush”. Trước nghỉ hè, ngày nào cũng gặp crush, đi chơi với crush, đi ăn với crush, nói chuyện thâu đêm đến sáng với crush. Giờ đi xa hơn tuần thôi, cũng đã thấy “nhơ nhớ”.

Mạng wifi chập chà chập chờn. Gọi một tí lại nghẽn.

Gọi đi gọi lại, “buôn dưa lê, bán dưa chuột” được mấy câu linh tinh, vèo một cái nhìn đồng hồ cũng đã 4 giờ sáng. Sáng mai crush còn đi làm. Vậy thôi, “chào em, chị cũng đi ngủ” 😪

4. “Run! Run! Run right now!”

Người mệt lả đi. Mình ngủ say không biết trời đất là gì. 

“Thình!!!”, hình như có tiếng động.

“Thình! thình!!!!”, tiếng động càng dữ dội hơn.

Hình như có ai gõ cửa.

“Hừmmnn” Mình tỉnh giấc. 

Trong phòng tối om. Phòng không có cửa sổ. Mình chẳng thế phán đoán được vẫn tối hay đã sáng. 

“Thình! thình! thình!!!!”

“Sao lại có ai gõ cửa giờ này!?!” 

“Thình! thình! thình! thình thình, thình thình!!!!!” 

 Bắt đầu thấy sơ sợ rồi đấy.

“Ásdfghhjklmnb!!!”“Ásdfghhjklmnb!!!”

Hình như có ai đang gọi mình.

Tiếng đập cửa không dứt. “Có nên mở cửa không nhỉ..”

“Ásdfghhjklmnb!!!”“Ásdfghhjklmnb!!!”

Mình vừa sợ, vừa mò mẫm ra mở cửa phòng.

“Ásdfghhjklmnb!!! “RUN! RUN! RIGHT NOW!!!” Một người đàn ông da màu hét lên, đập vào vai hối mình phải chạy.

“RUN Ásdfghhjklmnb”

Mình vẫn chưa thể định hình được.

“RUN!!! RUN!!” “Ásdfghhjklmnb!!!” Người ta nói gì mình không hiểu. Ông ta khua chân múa tay, mặt kiểu nổi cáu.

Có tiếng nổ. Tiếng đập phá. Còi xe nheo nhéo.

 

“ÔI! KHỦNG BỐ?!?” Mặt mình cắt không còn giọt máu.

 

Người đàn ông lại càng hét lên “Ásdfghhjklmnb GO! GO!” “Mày còn nghĩ cái gì”

Từ từ

Không được…

“WAITT” Từ tiếng Anh duy nhất có thể thốt ra được.

 

“WAIT! MY PASSPORT!” – Mình chợt nhận ra. Passport! Vali của mình! PASSPORT VÀ ĐỒ QUAN TRỌNG MÌNH ĐỀU ĐỂ TRONG VALI.

 

“HELP ME MY PASSPORT IN THIS ONE!!”

NGƯỜI ĐÀN ÔNG HÉT LÊN “ NOOO” “Chỉ mày thôi, KHÔNG ĐỒ ĐẠC!” “RUN RIGHT NOW Ásdfghhjklmnb”

Ông ta nói gì mình chẳng thế nhớ nổi.

 

Mình biết mình không còn thời gian. Mình cầu xin ông ta.

“MY PASSPORT”

Trong một tích tắc, người đàn ông da đen lôi cái va li của mình lên vai ông ta, chạy xuống thang bộ.

Mình chạy theo.

Không kịp đeo kính.

Mình chả nhìn thấy gì cả.

Cố không để trượt chân.

Chỉ nghe toàn tiếng đập phá.

Quầy tiếp tân là Tầng 2. Mình ở tầng 4.

Chạy xuống phía dưới.

Người ta đang phá cửa cuốn để thoát ra ngoài.

Ông da đen dẫn mình đi bằng cái lối nào đó.

Mình ra được ngoài rồi, với cái vali.

Khói bốc nghi ngút từ nóc tòa nhà. Xung quanh là tiếng còi inh ỏi từ hai chiếc xe màu đỏ.

Người người hớt hải.

Khách du lịch, người bản địa đội khăn tùm lum. 

Malaysiahotel
Malaysiahotel1

5. Người nghe máy đầu tiên

Tìm được cái điện thoại, mình gọi ngay cho mẹ. Mẹ không nghe máy.

Gọi cho bố, bố không nghe máy.

Mọi người vẫn đang ngủ.

Mình bấm bừa cho crush. Có tiếng kết nối.

Hôm nay crush đi ngủ mà không để chế độ máy bay.

“Sao đấy?” – Giọng crush thều thào.

“MÀY ƠI! KHÁCH SẠN TAO CHÁY RỒI!” Mình như vỡ òa.

6. Ổn định lại tinh thần

Vừa gọi cho crush, mình vừa kéo va li đi. Vì không nhìn rõ mọi thứ, mình cần ra đâu đó để đeo lens.

“Nhìn đường cẩn thận! Tìm được chỗ trú thì gọi ngay cho em!”

   

Mình nhớ được đường ra Mc Donald gần đó. Vừa kéo vali, vừa lấy tay che… người. Đã kịp mặc áo ngực vào đâu. May quá, Mc Donald đã mở cửa.

Sau khi đã chỉnh đồ và đeo kính, mình định hình lại được. Mình sẽ ra quán Việt Nam ở phố ẩm thực, trước khách sạn cũ. Cần cầu cứu gì, có người đồng hương, vẫn hơn cả.

 

“KHÁCH SẠN CỦA EM, Ở ĐẰNG KIA, BỊ CHÁY Ạ”

Anh chủ hàng vừa cầm túi ếch vừa chạy ra. “Ừ, không sao em, ngồi vào đây!”

Mình gọi lại cho crush, báo mình đã tìm được chỗ đậu, để crush đỡ lo.

Sau đó, vừa chén một bát cháo gà cho tỉnh người, mình vừa kể lại chuyến với bác già đang nhặt một chậu rau muống to. 

Liên lạc được cho bố mẹ, thì tâm trạng mình cũng đã ổn định. Khỏi phải nói, bố mẹ cũng đứng ngồi không yên 😅

Bố mẹ dặn một vài việc cần làm ngay. Trong đó, cần chụp lại ngay PASSPORT. Tìm khách sạn mới, ở càng gần chỗ có người Việt càng tốt. “OK con hiểu rồi!”

    

Yên tâm rồi. Mình cảm ơn và chào anh chị ở quán Việt Nam.

Mình ra quầy đổi tiền gần đó. Còn một chút tiền Nhật, mình đổi toàn bộ ra Ringgit – tiền Malay. Sau đó, vào app Agoda, mình đặt một phòng cho đêm nay, ở khách sạn cũ – khách sạn ba chị em mình đã ở hôm nọ trên phố ẩm thực, chỉ cách quán của anh chị người Việt Nam vài bước chân.

Cháo gà

Bát cháo gà sau “cơn hoạn nạn”

7. Lại tưởng bị bắt cóc

Đầu giờ chiều, khi đang đi lang thang, mình nhận được một tin nhắn qua email.

“Hãy trở lại khách sạn, chúng tôi sẽ giúp bạn lấy lại hành lý”.

Mọi chuyện chắc đã ổn.

Ăn trưa xong mình sẽ quay về. Còn khá nhiều đồ trong phòng, mình cần lấy lại.

   

Gặp hai người (hình như là vợ chồng chủ khách sạn), người ta cúi gập đầu, xin lỗi rối rít.

Bằng khả năng giao tiếp tiếng Anh có hạn của mình, mình hiểu được rằng, khách sạn bị cháy do chập điện, không có thiệt hại về người, toàn bộ tầng trên cùng của khách sạn bị cháy rụi. Đồ đạc còn lại của khách, người ta đã thu gom xuống kho dưới tầng 1.

Chị gái đưa mình vào đó, mình bới thì tìm thấy một số đồ của bản thân. Cũng may, không mất đồ gì quan trọng!

Tiếp theo, cô ấy hướng dẫn mình đi theo một người đàn ông bản địa đang đợi sẵn.

 

Không rõ dẫn mình đi đâu, để làm gì?!?

Anh ta đi rất nhanh, rất vội, làm mình cũng tức tốc theo sau.

Đi loanh quanh. Qua ngõ này, hẻm kia. 

Malaysia.EETO

Nỗi lo sợ lại trào lên. Mình chụp vội một tấm ảnh và gửi vào nhóm cho bạn mình.

“Nếu tao bị bắt cóc, hãy đưa cho cảnh sát tấm ảnh này!”

   

Hmm, sau một hồi vòng vèo cũng “hết cả hồn”, người đàn ông dẫn mình lên một chiếc ô tô 7 chỗ đợi sẵn ở đầu ngõ. Lên trên đó, mình gặp những vị khách khác.

Người lái xe giải thích rằng “Chúng tôi sẽ đưa bạn đến một địa điểm khách sạn khác. Các bạn sẽ không phải lo về chỗ nghỉ trong những ngày tới.”

Những người khách còn lại đồng ý.

Còn mình, mình trình bày với anh ta rằng

“Tôi đã đặt được phòng mới rồi. Không sao đâu!”

Thấy vậy, người ta xin lỗi và cho mình xuống xe, hứa sẽ hoàn trả toàn bộ tiền phòng mình đã đặt tại khách sạn của họ.

8. SAU CƠN MƯA

Hai ngày một đêm cuối cùng trôi qua hoàn toàn bình yên.

Khách sạn mới đạt điểm tuyệt đối. Tuy đặt vội, nhưng phòng mình ở vị trí rất đẹp. Ánh sáng tràn vào phòng khi mình vừa tỉnh giấc. Tiếng họp chợ, tiếng đường phố, tiếng người tấp nập- mình không còn gì phải sợ hãi.

Mình cẩn trọng hơn, không dám di chuyển xa. 

Mình liên lạc với người thân liên tục. Giữ passport theo người.

Chiều 3/9, mình gọi taxi ra sân bay, tạm biệt thành phố Kuala Lumpur với kỉ niệm nhớ đời 😂

hotel1-ề tồ
mail.EETO

Mình nhận được mail xin lỗi từ phía khách sạn

(xin phép che tên khách sạn và mã số đặt phòng)

Malaysiaeeto-ề tồ

Tròn 2 năm kể từ ngày xảy ra sự việc, mình kể lại câu chuyện này, mà lòng vẫn trào lên sự sợ hãi khó tả.

Sau hai năm, mình đã cẩn trọng hơn trong những chuyến đi của mình.

Vẫn cái tính “ham rẻ” khi chọn phòng, nhưng mình rút kinh nghiệm, chọn lựa kĩ càng hơn.

Mình dành thêm thời gian tìm hiểu trước mỗi chuyến đi. Luôn giữ những tài sản quan trọng bên mình.

Hơn hết, giờ đây, mình yên tâm, vì mình không còn cô độc trên những hành trình. 

 

 

Sau vụ cháy, trở về Nhật, người đầu tiên mình gặp lại, chính là người đầu tiên nghe máy của mình khi xảy ra chuyện.

 “Crush năm ấy” – giờ đã trở thành người yêu, bạn tâm giao, người đồng hành với mình, trên mọi nẻo đường. 

Còn Kuala Lumpur, đối với mình, vẫn là một thành phố đáng đi, đáng trải nghiệm, đáng để tìm hiểu.

Hẹn Kuala Lumpur, một ngày không xa. Một ngày không còn covid, cũng không còn cô độc. Ngày ấy, mình sẽ trở lại.

Sẽ lại lang thang trên những góc phố Jalan Bukit Bintang.

Tay cầm một cốc Tealive.

Gọi một suất cơm gà, ở Lot 10 Hu Tong.

Thay những lo sợ năm xưa.

Bằng thật nhiều niềm vui. 

 

Vì lần này, mình có

 

 

Anh lợn – người bạn đồng hành của mình. 

 

Kỷ niệm 9/9/2019 – 9/9/2021

Cảm ơn anh Lợn nhiều ❤️

Ề tồ 7 1

Tokyo ngày sang thu, 9 tháng 9 năm 2021

Từ Ề tồ Melogin 





Ảnh sử dụng trong bài được chụp bởi Ề tồ.

Xem thêm

Malaysia phần 1 – Thủ đô đa sắc màu, đặt nhầm vé máy bay

7 món ăn không thể bỏ lỡ khi đến Fukuoka

Một Tokyo rất xưa ở Yanaka Ginza Shopping Street

Lạc vào làng cổ tích ở Yufuin, Oita

Kinh nghiệm du lịch làng cáo Zao Fox Village tự túc

MỤC LỤC

Nội dung thuộc bản quyền của Ề tồ - Hôm nay ăn gì. 

Vui lòng xem thêm Bản quyền - Cộng tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.